Nằm, t́m lại bản nhạc sáng tác
trong giấc mộng đêm qua. Vừa đệm
đàn vừa ca, nhạc và lời ở đâu tự
nhiên tuôn chảy không ngừng. Khi
bừng tỉnh, cố nhớ lại một vài
câu, thậm chí vài chữ... cũng
không nhớ ǵ, ngay cả những lời
thơ ngọt ngào tán dương t́nh
yêu. Không nhớ ǵ, ngay cả âm
điệu trầm bổng của ḍng nhạc mềm
đi qua ngón đệm tây-ban cầm. Kư
ức mơ hồ không đủ để lưu lại
thành ấn tượng, hay v́ những ảnh
tượng chắp vá vu vơ đă vỡ tan
trong mộng ảo trước khi trời
sáng (?). Cũng có thể chỉ là
hiện tượng tự nhiên của một tâm
trí đă bị lăo hóa, lăng trí, mau
quên... Khi không c̣n kư ức,
dường như chỉ thấy một khoảng
không bao trùm cơi sống. Một
khoảng không rất lặng. Trong
khoảng không đó, không c̣n ư
niệm về thời gian.
Ra khỏi giấc mộng dài đêm qua,
ra khỏi cuộc mộng tồn-sinh, thực
tại là một tâm thức vật vờ, ngái
ngủ, chưa hoàn toàn tỉnh giác.
Cái muốn nhớ không thể nhớ. Cái
đă quên hay cố quên, lại lảng
vảng lờn vờn quanh nơi đôi mắt,
quờ quạng quàng xiên nơi đôi
chân...
Đời như cánh mỏng phù du
Đường xa hun hút ngh́n thu miệt
mài
Đă quên chưa mộng trần ai
Tỉnh-mê thức-ngủ đêm dài nằm
nghe
Chuông ngân chùa cũ buồn tê
Nhạc đâu thánh thót năo nề tiếng
xưa
Người đi muôn dặm về chưa
Bụi tro bàng bạc trời thơ dị
thường
Đất rung tiếng thở kỳ hương (*)
Suốt mùa kiến nhỏ t́m nương cỏ
lành
Lao xao gió vờn cành xanh
Quên trần gian mộng bước nhanh
qua đời.
Lặng, nghe tấu khúc không lời
Quê xưa tịch mịch thảnh thơi
đường về.
___________
(*) Mượn
ư từ bài thơ:
“Theo chân kiến
luồn qua cụm cỏ
Bóng âm u
thế giới chập chùng
Quăng im lặng
nghe mùi đất thở.”
(Tuệ Sỹ - Những điệp khúc cho
dương cầm, NXB Phương Đông 2009,
trang 46)