Vương Ðức Lệ

 

 

 

 

Thơ ông đượm mùi tù đày và nỗi chết. Có vẻ như ông đang nhìn ngắm, quan sát con người và cuộc đời bằng khoé mắt của một người hấp hối. Nhưng không hẳn như vậy đâu. Dù ông cứ nói về sự biến hoại, vô thường, hư huyễn, giả trá, chết chóc, quan tài, mồ mả... mà lòng ông vẫn cứ thản nhiên như thường. Ông vừa nói vừa cười đó mà. Ông chỉ nhìn sự vật ở mặt trong của chúng. Ông thấy màu tóc bạc trong màu tóc xanh. Thấy sự tàn tạ trong nét tươi hồng. Cái thấy như vậy có vẻ như bi quan mà thực ra, lại là cái thấy rất bi tráng. Cái giọng thơ vừa buồn vừa ngạo nghễ, bất cần đời, khi dể cuộc đời mà cũng yêu cuộc đời tha thiết như thế, hầu như là nét đặc trưng của thơ Vương Ðức Lệ.

 

Ðỉnh Non Thần

Mùa xuân trên đỉnh non thần

Có ta đứng đó tần ngần đợi em

Em từ đất lệch trông lên

Còn ta ngó xuống trời nghiêng ngả chiều.

 

Sông Cũ Trăng Xưa

Ngày qua, tháng lại, năm đi mãi

Kìa tuổi thơ bay đã tuyệt mù

Còn dấu chân ta mùa trẻ dại

Sông buồn vời vợi bóng trăng xưa.

 

Áo Trắng

Chiều nay màu áo cũ phai hương

Nỗi nhớ trong anh vẫn dị thường

Bảy sắc cầu vồng, em chọn áo

Sắc nào thành áo trắng anh thương?

 

Bên Bàn Phấn

Tóc trắng nhuộm rồi, tóc sẽ xanh

Làm sao nhuộm được giấc mơ tình?

Làm sao gọi được mùa xuân tới?

Xuân của đất trời, đâu của anh!

 

Bóng Ngày Qua

Phân vân mở nắp quan tài

Ngẩn ngơ ướm hỏi thi hài đó ư?

Ngày nào tóc biếc non tơ

Giật mình sương điểm bạc phơ mái đầu!

 

Hóa Thân

Từ thân cát bụi ta về

Cùng em phận nhỏ ngồi chia cát lầm

Dìu nhau suốt nẻo đường trần

Quẩn quanh rồi cũng mộ phần chia hai!

 

Một Ðóa Vô Thường

Ta đi quá nửa đường trần

Qua cơn thành trụ, còn phần hoại không

Hạt tình kết quả tai ương

Hóa sinh, một đóa vô thường đó thôi!

 

Như Mây Khói

Như mây, như khói

Tình vội tan đi

Ta lên tiếng gọi

Chỉ nghe buồn về...

 

Lần Khân

Ta có vay đâu cũng nợ nần

Tình em chưa trả, cứ lần khân.

Mỗi chiều bước chậm chân trên phố

Qua cửa nhà em chẳng dám dừng.

 

Khói Hương

Mai sau còn dấu chân người

Về thăm ta giữa đất trời cổ sơ?

Nồng nàn bụi phấn hương xưa

Ta quên chứng giám em vừa thắp nhang!

 

Bước Chân

Mỗi bước chân đi, huyệt tới gần

Người trăm năm níu mộng trăm năm

Mới ngày mẹ dắt tay lần cửa

Cửa hẹp trần gian khép lại dần!

 

Thời Ðiểm Qua Năm

Nằm nghe chuông, trống đổ hồi

Xòe tay tính đốt, ngậm ngùi tuổi hoa

Mai này ai ghé thăm ta

Có chăng người đáp xe ma qua đường.

 

Lang Thang Chiều Nghĩa Trang

Chiều không cả bóng hoàng hôn

Lấy đâu chốn để cơn buồn dung thân?

Cỏ khâu mấy nấm xa gần

Chân dừng, ngó sững mấy phần mộ bia.

 

Di Ngôn

Cánh cửa trần gian khép lại rồi

Sầu tôi sẽ lấp, hãy chia vui.

Ðiếu tang chớ đọc - lời gian dối

Dưới huyệt sâu tôi sẽ bật cười!

 

Ốc Ðảo

Ðèn không hắt bóng trên tường

Ôm thân ốc đảo tôi mường tượng tôi

Tôi nào nhớ thuở nằm nôi

Tôi nào biết được mặt người đưa tang!

 

Vãn Cuộc

Ta đã chơi gần vãn cuộc chơi

Trăm năm chẳng thấy có gì vui!

Ngoài em, một cõi thiên đường nhỏ

Cũng vỡ tan sau mỗi trận cười.

 

Ảo Giác

Ðêm ôm sầu gối mỏng

Tỉnh giấc, ngày mộng du

Em, còn nguyên chiếc bóng

Ta hát tình thiên thu!

 

Trên Lầu Nhìn Qua Cửa Sổ

Khung xanh khép lại đàn mây trắng

Nhốt mảnh trăng treo nỗi ngậm ngùi

Hẻm cũ, nhà cao tầng hút mắt

Tầm nhìn còn mặt nhọ nhem thôi!

 

Thu Qua

Nắng mỏng phai dần sắc lá khô

Gió heo, mây trắng lẩn sa mù

Chiều thu ôm cả trời thương nhớ

Áo tím qua đường ai đón đưa?

 

Nến Hồng Soi

Thắp nến hồng soi nửa mặt hoa

Ðào phai sắc thắm, giọt châu sa;

Nghe mùa xuân lạnh sương trên tóc

Thoáng chốc ngùi bay tuổi ngọc ngà.

 

Chải Tóc

Tưởng chừng hoa bưởi hương còn rót

Nào ngỡ xuân thì phai tóc xanh

Lệ đá đêm qua đầm mặt gối

Tơ hồng ai buộc sợi mong manh?

 

Ngã Rẽ

Chiều xe phố thị ngược xuôi

Ngã ba điểm hẹn đợi người trầm luân.

Có ta rũ áo phong trần

Chôn chân đứng đó, tần ngần ngã tư.

 

 

Ngẫu Hứng Mùa Xuân

Một nguồn sinh lực mới

Cuồn cuộn chảy trong ta

Mai vàng

Hiên trước nở hoa,

Em còn nhan sắc

Ta đà tóc sương.

 

Bài thơ buồn, đọc lên muốn cười:

 

Cơn Buồn Hiếm Hoi

Cả đến cơn buồn cũng hiếm hoi

Buồn chưa qua, tưởng đã qua rồi

Mỗi ngày ước được cơn buồn mới

Ðể thấy buồn xưa đỡ tả tơi!

 

Và đây, bài thơ tôi thích nhất trong số rất nhiều bài thơ hay của Vương Ðức Lệ:

 

Không Ðề

Ðêm vỡ mật bay ra từng mảng trắng

Ngày thu gom háo hức vết chàm xanh.

Mỗi mảnh hồn ta cả ngàn vết rạn

Hững hờ sao? cũ, mới bạn vô tình!

 

Ôi, dĩ vãng mang đi mùa tuổi dại

Ước mơ thầm quanh quẩn mãi bên ta

Dòng sông xưa, đầu nguồn cạn suối

Vũng biển khơi nằm đợi giải băng hà!

 

Ta đốt lửa soi đêm dài khuyết sử

Gọi hồn ta tìm những dấu chân muông

Em thơ thẩn bên ngoài hang động cũ

Mờ mờ in cõi mộng bóng trăng suông.

 

Vùng núi cũ nghìn xưa cơn địa chấn

Dòng dung nham triền dốc chảy vòng quanh

Ta đứng đó, đời không dưng khánh tận

Ô kìa em nghìn giọt lệ long lanh.

 

Người khai quật cả một vùng hoang mạc

Thấy xác ta trong cát bỏng im lìm

Ðào bật móng trái tim đau cổ tháp

Tỉnh dậy rồi đêm trắng mấy ngàn đêm.

 

 

 

 

 

 

Trở về mục Đọc Thơ