Trần Tuấn Kiệt

 

(1939 - 2019)

 

 

 

 

Hình bóng mẹ quê

 

Lưng gầy lạnh gió đầu thu

Tóc bay theo khói sương mù bãi xanh

Cồn tiên sóng lớp vây quanh

Năm mươi năm đã dấu hình mẹ xưa

Đông buồn ngày ấy bơ vơ

Lệ không chảy động hồn thơ giữa hồn

Chiến tranh khói lửa chập chùng

Biết đâu nội chiến quê hương oan cừu

Thanh bình khúc hát vu vơ

Đêm nay nhớ mẹ bên bờ lau không

Cồn tiên bóng hạc lượn vòng

Sầu riêng cúi mặt đôi giòng lệ sa

(Thu 96)

 

 

Ngày về

 

Lòng ta vì quá đỗi nhớ thương

Cành hoa bụp cũ khóc bên đường

Bến khuya Sa Đéc trăng mười sáu

Mấy độ chìm theo sóng lớp lang

 

Hỡi người con gái bến Tân Quy

Nàng hát ta nghe tiếng hát gì?

Tóc xõa bốn trời trăng gió tụ

Mây vờn âm điệu nét phương phi

 

Hát nữa nàng ôi não bốn trời

Cành hoa bụp cũ bến kia rơi

Quê hương khúc hát chừng đưa lại

Lớp sóng trường giang lạnh đến trời.

 

 

Dáng thơ

 

Trăng có đẹp như lòng anh thuở nọ

Trời có trong lộng lẫy vạn vì sao

Bước từng bước giữa phố phường rộn rã

Mộng bình yên tươi thắm đến phương nào

 

Lá đào rụng mùa xuân về mấy nỗi

Cơn buồn xưa thiên cổ thoảng men sầu

Xin góp lại trăm nguồn vui thiên hạ

Thắp lên đền kỉ niệm dưới trời sâu

 

Như bậc đế vương uy quyền tột bực

Dựng đền vàng khắc đậm bước em xưa

Em đâu biết đã một lần bên gối

Sợi tóc em anh giữ đến bao giờ

 

Anh còn giữ mùi hương lan dạ thảo

Mùi hạnh nhân kỳ ảo tấm thân em

Lời em gọi tiếng thì thầm nhật nguyệt

Lửa yêu thương huyền hỏa đọng buồng tim

 

Giây phút đó cận kề nhau mãi mãi

Nguồn ái ân hoa trái rụng bên thềm

Đâu đấy có giọng chim hồng bay lại

Tiếng sáo chiều vi vút thoảng yêu đương

 

Anh vẫn cứ ngồi bên bờ sông vắng

Vẫn nghe rì rào tơ liễu phất phơ

Vẫn nhìn ngó dưới lòng sông mây trắng

Nỗi bên trời trong trẻo mắt em thơ

 

Vẫn ngày tháng trăng sao ngàn cánh gọi

Vẫn muôn trùng chim nhớ tổ kêu vang

Vẫn từng ấy buổi chiều xanh tựa ngọc

Mộng êm đềm kiều diễm bủa vây em

 

Em vẫn đi qua ngàn trùng con lộ

Những cây xanh và viễn phố mơ hồ

Tà áo trắng mộng hồn xanh dưới nắng

Vẽ một vòng thiên địa giữa trang thơ.

 

 

Tượng

 

Em đi chân bước lạc đà

Suốt miền ải hạn giữa sa mạc người

Phượng hoàng xuống đậu hai vai

Ngậm hoa quỳ nhớ thiên thai không về

Ngàn năm mây trắng trôi đi

Với hồn xưa động bốn bề không gian.

 

Lời thi sĩ gửi cho nàng thơ

Người đi mất hay vẫn còn đứng ngóng

Màu chiều bay cánh mỏng dặm băng đồi

Người đứng lại giữa cây tàn bóng xế

Trần gian nào thả mặc địa cầu trôi

 

Trên bóng trăng cao hay lòng đất mát

Giữa đại dương ôm ấp mãi tình người

Bàn tay bỏ hay bàn tay buông bắt

Dặm tình xưa thần thoại đã lên ngôi

 

Hỡi thi sĩ của trần gian khô héo

Cỏ hoa kia sao chẳng thấy nô cười

Ngày biền biệt lơ thơ làn tóc nhỏ

Tự thuở nào em đã đứng bên tôi

 

Tôi hát khúc trần gian đầy ân ái

Em dạo cung hồ cầm đó ngày xưa

Cơn gió xuân xa, lưng trời thổi lại

Mộng bình yên thôi đã mất bao giờ

 

Bước mải miết trên cỏ đồi có mỏi

Làn hơi xanh môi má đã mơn hồng

Em ngồi đó bàn tay đầy hoa lá

Chắn buổi chiều giùm em nhé bão giông

 

Người thi sĩ đã một ngày gặp gỡ

Thì ngàn năm bóng sáng vẫn chưa tan

Hỡi đôi mắt của nàng tôn nữ đó

Chớp nhanh chi hay ngại ánh xuân tàn

 

Em cứ bỏ về non xanh dặm biển

Ta cứ xa vời xa thẳm hoài mong

Rồi phút chốc bút sầu ta hiển hiện

Cánh tay em thành một áng cầu vồng

 

Em hãy khóc để lá vàng rơi rụng

Chuỗi sầu mơ kết lại trái hoa đời

Mai trần thế phai mờ như chiếc bóng

Ta và em dựng lại chút tình người.

 

 

Nai

 

Lên cao

Lên theo đỉnh núi mơ màng

Một con nai đứng vọng ngàn trong sương

Ðá cao bóng dựng trăng buồn

Tơi bời tiếng gió mưa luồn lũng sâu

Gót thầm nai tếch ngàn thâu

Nhân gian nghe cũng nặng sầu bao la      

     

 

Nai ngủ

Biên cương gió bão sa mù

Nửa vầng trăng lạ ửng màu xanh cây

Rừng xưa thả lá theo ngày

Giòng tan tác đổ xuống hoài bến hoang

Gót nai đi giữa thu tàn

Sầu tơi tả rụng muôn vàn lông non

Ðất buồn rỗ mặt héo hon

Ngàn năm xe cộ bon bon về đường

Nai còn ngủ mộng trong sương

Rừng xanh đất đỏ ngăn hồn mãi sao

 

 

Bóng nai

Chiều sâu bủa xám không gian

Con chim trong bộng cây ngàn hót xa

Tàn thu lá đổ giang hà

Uống trên nguồn mạch từ xa xôi về

Mang hình bóng cũ ra đi

Giòng qua ngàn bến còn gì nữa không?

Nhìn nhau cũng xót xa lòng

Con chim khép mỏ tuôn giòng lệ xanh

Nghễnh tai nghe gió lâm hành

Bóng nai dựng với vách thành đá cao

Cuối trời lạnh lẽo bóng sao

Tiếng kêu gọi bạn tan vào hư không.

 

(Nguồn: Thica.net)

 

 

 

 

 

 

 

Trở về mục Đọc Thơ