Tịnh Bình

 

 

Nhặt khúc ru hời...

Cúi nhặt mùa ấu thơ bên cánh võng
Hoài niệm ùa về một thuở nắng mưa
Cơn gió khẽ đong đưa chùm cổ tích
Vọng tiếng gà xao xác gáy vào trưa

Dòng sông cũ bao mùa trôi thầm lặng
Cánh bèo xưa tím đến mênh mang
Những hoàng hôn chìm dần vào năm tháng
Lạc đâu rồi con diều giấy bay hoang...

Ta về nhặt khúc ru hời ngọt lịm
Gió mùa thu xao xuyến dưới trăng mờ
Chú dế nhỏ khàn lời trong cỏ sớm
Hạt sương tròn ngỡ mắt biếc ngây thơ

Bước chân khẽ lối mòn xưa trở lại
Nồng nàn thương hương khói bếp quê nghèo
Trên mái ngói ríu ran bầy sẻ cũ
Gọi ta về miền thơ ấu trong veo...

 

Mỗi bận thu về

Mỗi bận thu về hoài trông ngóng
Chấm nước loang vẽ bóng ao nhòa
Chuồn kim vá áo thu sờn lá
Cánh mỏng dập dờn in mắt thơ

Nghe trong lá cỏ hồn sương sớm
Dế nghêu ngao hát khúc tự tình
Khoảng trời thơ ấu chừng thao thiết
Tuổi dại ngày xưa thuở trốn tìm

Soi thành giếng cũ gương trăng vỡ
Đáy nước nhạt nhòa bóng mây xưa
Rụng bông khế tím vào cổ tích
Vọng tiếng mùa thơ sót âm thừa

Treo lên cành biếc lời gió nõn
Chuồn kim trốn nắng ở nơi nào
Ai dắt thơ ngây đi biền biệt
Mỗi bận thu về chợt xuyến xao...

 

Trao nắng tháng Mười...

 

Khẽ bước gió ngập ngừng trên ngói cũ
Thu chưa phai khắc khoải tháng Mười sang
Ta ngắm trộm ban mai bầy sẻ nhỏ
Chíu chít mừng vui trên tán lá vàng

Thu chênh chao giọt trăng vàng bỏ ngỏ
Thoáng dư âm hờ hững phím dương cầm
Mơ suối tóc gót hài qua lối nhỏ
Dịu dàng ơi sao cứ mãi bâng khuâng


Khua lối nắng cánh chuồn như lơ đãng
Đậu cành khô ngẫm ngợi vẻ mông lung
Mùa phong tỏa làn hương không chạm tới
Thăm thẳm xa môi mắt ấy thẹn thùng

Xao xác phố lá rơi như hờn dỗi
Tím heo may trên lối cúc u hoài
Thu bẽn lẽn viết tình thư gửi gió
Trao tháng Mười vạt nắng mới cầm tay...

 

 

 

Niệm khúc cánh đồng

 

Dắt tôi về cánh đồng ngày cũ
Ngai ngái mùi rạ rơm
Tiếng sáo diều ve vuốt
Thèm tiếng nghé ọ lạc bầy gọi mẹ
Lũ trẻ chăn trâu chạy theo mãi cánh diều

Nát lòng dấu chân chim mặt ruộng
Rát mặt nắng trưa hè
Giọt mồ hôi lưng áo cha ướt đẫm
Mằn mặn vị nắng mưa

Nghe mênh mang lối về xóm cũ
Ngọn gió ướp hương đồng ruộng
Phả vào tôi vệt nồng nàn ký ức
Tiếng dế ngày nào trong hộp diêm tuổi thơ
Rỉ rả niệm khúc cánh đồng

Ngày trở về cay mắt khói chiều xa
Con bìm bịp kêu khan ngoài sông vắng
Khói đốt đồng nhòa bóng quê bãng lãng
Ấm áp lòng
Thèm gọi tiếng mẹ cha...
 

 

Cõi tình thu

Nhặt trong màu nắng cũ
Chút mơ phai thu vàng
Tìm gì trong gió chớm
Thoáng làn hương chưa tan

Miên man miền kỷ niệm
Chiêm bao giấc mơ rời
Nhặt bóng chiều hư ảnh
Mơ hồ tiếng thu rơi

Hoang vu loài mây trắng
Bay về đâu cuối trời
Nhánh mưa gầy xao xác
Cuối mùa rụng chơi vơi

Gió mỏng tang vạt mỏng
Phơ phất áo thu vàng
Mắt em hình hoa cúc
Cõi tình thu nồng nàn...

 

Hương thu

Rụng sen...
Gương hãy còn tươi
Ao quê trơ bóng đợi người tình chung
Vài ba cánh bướm buông lung
Hỏi thăm ả nhện giăng mùng đợi ai?

Nghe gì trong gợn heo may
Hồng treo lủng lẳng gọi bầy chim xa
Ngoài vườn nứt mắt quả na
Gió lay khe khẽ
Vỡ òa hương thu...

 

Ơn người

 

Hoa nào là hoa chiêm bao
Bụi trần vô nhiễm thanh cao giữa đời
Giọt sương hữu ý vô lời
Tan thân trước một ánh trời vừa lên

Rõ rồi muôn sắc chẳng bền
Biết rồi muôn sự lãng quên vô thường
Ơn Người để một tình thương
Cỏ hoa khác lối chung đường uyên nguyên

Cát lầm bụi lỡ truân chuyên
Chân trời ảo vọng hiện thuyền Ma ha
Ơn Người tay đóa liên hoa
Quang minh nhiếp dẫn sáng lòa kim thân...

 

 

Chùa quê

 

Xanh đê hồn cỏ bật mầm
Mưa về trên mái nâu trầm im thinh
Chùa quê nếp sống yên bình
Hoàng hôn mõ sớm bình minh chuông chiều

Gió đồng hương nội tịch liêu
Chòm mây vô định lãng phiêu nơi nào
Câu kinh bay vút trời cao
Cánh đồng sóng lúa âm hao rì rầm

Nắng mưa quyện khói nhang trầm
Chuỗi lần tràng hạt niệm thầm nam mô
Kinh chiều rụng tiếng hư vô
Chuông chùa loang sóng gương hồ vô âm...

 

 

Quán niệm

 

Lẫn trong tiếng suối reo
Nghe mềm lời đá cuội
Lẫn trong vườn cỏ dại
Hạt vô ưu chín muồi

Vạt nắng trong kẽ lá
Thắp những lời ban mai
Câu kinh rơi hờ hững
Mê ngộ giấc mộng dài

Hít vào ngưng loạn động
Thở ra dừng lăng xăng
Soi lên từng niệm tưởng
Tan đâu rồi tham sân...

 

 

Quy mệnh

 

Ta Bà nhủ dạ bặt ghét thương
Tử sinh sinh tử mãi chán chường
Men lối sen thanh tầm quê cũ
Mười muôn ức cõi đạp tuyết sương

Quy mệnh trời tây Vô Lượng Thọ
Tâm tâm khẩn thiết chẳng đắn đo
Đi đứng nằm ngồi không xen hở
Bụi trần chẳng nhiễm chẳng sầu lo

Dụng tâm chẳng khác nào ngu phụ
Ai khinh ai giễu chẳng hiềm thù
May mắn thân người nay có đặng
Vô thường mau chóng ráng công phu

Tâm nương u tịch nhàm danh lợi
Thân gá trần lao chốn chợ đời
Mật tịnh huyền vi hương đạo vị
Am mây lầu vắng bóng trăng chơi...

 

 

 

 


 

 

 

Trở về mục Đọc Thơ