Thy An

 

(Nguyễn Thế Tài)

 

 

Mùa thu bonsai

 

mùa thu

con ốc nhỏ cuộn mình

băng qua phiến đá xanh

bước chân thật chậm

gặm nhấm những hình ảnh xa xưa

trời không đủ cao để khỏa lấp nhớ nhung

đất không đủ rộng để đong đầy kỷ niệm

 

mùa thu

con chim sơn ca dấu mỏ

trở về giàn hoa hồng tìm lại tổ năm xưa

tiếng hát cô đơn bay qua khung cửa nhỏ

đậu lên tờ thư xanh

nhạt nhòa những dòng chữ thân thương

lung linh trang giấy trắng ân tình

 

mùa thu

có chút cỏ non đọng lại trên những chậu bình vụng dại

như tuổi thanh xuân thưa thớt

những sáng mưa mau

những chiều nắng vội

như mảnh lụa hồng em vắt ngang vai

bay bay trong gió

rồi loãng tan đi cuối hạ sương mù.

 

mùa thu

đóa hoa dâm bụt lạc loài

không đủ níu thời gian

rủ nhau về những hoa táo hoa lê

cây phong đỏ ngậm ngùi

cành si tàn lá

nhánh bạch quả long lanh

cội thông già cằn cỗi

trên những vuông đời ẩn hiện

của kẻ làm thơ đứng giữa hư không.

 

mùa thu

có dáng ai đi qua hàng giậu

lung linh vạt áo mờ

khói sương e ấp

làm sống lại cõi thơ

trong gian nhà cửa mở phương đông

ánh lửa hồng nhen nhúm

heo hắt thanh xuân sưởi ấm xế đời.

 

mùa thu

có ai đó nghe tiếng hát

bên những chậu bình vụng dại ...

thu 2003

 

11 chữ, ảnh hình xưa

 

thành dòng suối nhung tóc em mềm một ngày rơi xuống

môi ngọc ngà uống sương khuya qua kẽ lá mong manh

ánh mắt trong xanh giọt bâng quơ nhỏ xuống dỗ dành

đời trăm cảnh chân bước lạc mấy bến bờ thiên mộng

trong gió lộng nhớ dáng em gầy đong đưa dốc núi

hắt hiu buồn mây mấy tầng phủ đắm đuối sơn khê

như thuở lãng mê chốn quê hương quên lững đường về

nghe thần thánh tiếng ca buồn khói sương vang vọng lại

 

 

có phải em về 

 

có phải em về đèn khuya héo úa

cho cả bầu trời ẩm đục sương đêm

tay đốt lửa soi đời ngày đối mặt

ôi khuôn mặt xưa mờ mịt bên thềm

 

có phải em về phấn hương tẻ nhạt

môi vẫn hồng tóc vẫn chấm ngang vai

những thương yêu ấp ủ ở bàn tay

hay ngày mai chỉ là cơn gió lạnh

ngày ra đi, đời ta buồn ủ chặt

nghe hương xưa thoang thoảng áo phong trần

trời có biếc, mắt có trong màu trinh nữ

ta vẫn mình ta khua nhịp đều chân

trên đỉnh trời sầu loài cây nhớ gió

một lần trót thương vạn kiếp u mê

ta đã xót xa ngày tháng lê thê

nghe gãy mục từng cảnh đời vàng ố

 

có phải em về thời gian vỡ đổ

để ngọn đèn khuya nức nở thâu đêm

ôi dung nhan của một thuở êm đềm

ta bỗng sợ cho ngày mai gió bão

 

có phải em về buồn lên sắc áo

ánh đèn vàng đâu soi rõ đời nhau

đời của ta lẽ nào buồn da diết

để lời thơ kia mãi mãi sầu đau? 

 

 

 

 

 

 

 

Trở về mục Đọc Thơ