Phạm Ngọc

 

 

 

 

Tháng ba/ em treo nỗi buồn/ trên cành hoa cúc trắng...

Tháng ba
em treo nỗi buồn
trên cành hoa cúc trắng
mùa đông
bất hoại một mầu tang
như tình em
(như đời tôi)
từ buổi chia tay
sau lần hẹn cuối.

Trên môi em
hấp hối lời từ biệt
buổi chiều
hoá vàng cho cuộc tình
trong im lặng
nỗi cô đơn
bỗng bừng lên rã rượi
khung ngực nhỏ
đâm chồi
những vết chém cưu mang.

Tháng ba
ngày và đêm
như ngọn gió phiêu du qua vùng hoang mạc
nơi đất trời vắng tiếng chim ca
nơi em trú mình
trong ốc đảo
đùa vui cùng ngôn ngữ
nơi ánh sáng
bừng lên từ trang giấy
nơi những giấc mơ
được khơi nguồn chắp cánh
- bằng âm thanh gió
nơi bắt đầu
của một mùa trăng
hoài vọng.

Nỗi thao thức
dài theo thời gian vô định
ngày và đêm
gặm nhấm những kỷ niệm
hư hao
như lâu đài tuổi thơ
xây trên bờ đá dựng
như hạnh phúc được nối liền
bằng chiếc nhẫn vô tâm
nụ cười đã đánh rơi
trong hố thẳm
mà chiều sâu vô lượng

Tháng ba -
cành hoa cúc trắng - và em...

 

 

Chiếc lá trên tay/ trầm hương tóc gió...

Chiếc lá trên tay
trầm hương tóc gió
rêu phong lối cỏ
bóng ngoài chân mây.

Bụi vương mắt ai
ngày buông tiếng thở
buồn như thắp lửa
dài ơi tháng năm.

Ký ức mênh mông
gọi tình hoang vắng
phù sa chở nặng
một dòng sông trôi.

Lạ ánh mắt người
lạ đời phiêu bạt
mùa thu gió hát
ru lời hư không.

 

Trong giấc mơ cuối mùa thu/ em chợt thấy anh...

Trong giấc mơ cuối mùa thu
em chợt thấy anh
trong đêm tối
bước cùng em
điệu luân vũ quay cuồng
tiếng vĩ cầm
réo rắt
một cung thương
như vết chém
xé màn đêm im lặng.

Em tỉnh giấc
giữa không gian quạnh vắng
thấy quanh mình
thừa thải những đơn côi
anh thật gần
sao lại quá xa xôi
để tiếng nhạc
trong đêm buồn
thao thức.

Bên ngoài kia
mùa Đông đang trở giấc
và bên em
sương gió lạnh vô cùng
anh có về
cho kịp một mùa Đông
hay cứ để
tình mình không đoạn kết.

Những ngón tay em
bây giờ mỏi mệt
chiếc dương cầm
im lặng cũng ngủ quên
trên phím đàn
còn khúc nhạc không tên
viết dang dở
như tình mình dang dở.

Em còn đây
phía bên kia nỗi nhớ.

 

 

Mùa thu không thấy em về nữa/ con phố dài thêm những bước chân...

Mùa thu không thấy em về nữa
con phố dài thêm những bước chân
ngọn gió cuối chiều buồn hiu hắt
thổi ngược đời ta rất ân cần.

Em ở bên trời nơi xa lắm
ngày đã chìm theo những ước mơ
ngàn dặm đường bay dài nỗi nhớ
còn mãi chờ nhau đến bao giờ.

Kỷ niệm vùi chôn trang cổ tích
tình cũng tàn phai như tháng năm
và chút nỗi niềm nào ai biết
im lặng cùng ta chiếc lá vàng.

Mùa thu không thấy em về nữa
tiếng đàn ai dạo khúc chờ mong
chỉ có mình ta trên lối cũ
chợt thấy heo may với muộn màng.

 

 

 

 

 

 

Trở về mục Đọc Thơ