Nguyễn Mạnh Trinh

 

 

 

Thơ mới của Nguyễn Mạnh Trinh đọc lên, nghe như nhạc. Một loại nhạc buồn thấm thía. Một loại buồn rất đau. Nhất là bài này, giọng thơ thật trầm tĩnh, mà nỗi đau thì lạnh tê vào tận tim gan:

 

Dặn Anh Khói Sóng

Anh, rẽ thẳng ngôi em làn tóc xõa

Không quanh co khuất khúc mối tình em

Dù biển gió sẽ rối tung trăm ngả

Anh vuốt ve cho giấc ngủ em mềm

 

Anh, ru em lời ca dao mật ngọt

Cho em quên cơn khát biển nhọc nhằn

Nhìn thẳng mắt em chân trời hy vọng

Cho mênh mông anh trán phẳng vết nhăn

 

Anh, vuốt khẽ cho em tà áo mộng

Khép sau lưng tia nắng đẹp phố phường

Ô kìa anh tung tăng đôi bướm đẹp

Ðang nô đùa bãi cỏ biếc quê hương

 

Anh đọc nhỏ thơ anh lời dưới mộ

Có phải em đang dần rã xác thân

Có phải đang bập bềnh muôn khói sóng

Ðường hải hành trăm lối dạt phân vân

 

Anh, hãy hôn em bờ môi vời vợi

Ấm vòng tay tà áo đẹp em đan

Ðợt phiêu bạt gió bên trời tiếng gọi

Ơi nụ cười sao đau xót vô vàn

 

Anh, em đã vùi trong lòng biển thẳm

Vèo cánh chim qua nhịp sóng đoạn trường

Rêu xanh sẽ muôn đời xây nấm mộ

Trái tim không ngưng nhịp đập quê hương.

 

Lãng mạn. Chung tình. Nỗi nhớ và niềm đau, thoáng hiện, thoáng ẩn. Rất nhẹ nhàng, thi vị.

 

Thấp Thoáng Bóng Một Người

Nghe thoang thoảng từng bài thơ anh viết

Hương một người nồng mái tóc thân quen

Nhớ man mác rong rêu sân Thành Nội

Mùi hoa quỳnh trong nỗi nhớ lênh đênh

 

Gió phớt nhẹ nắng bên thềm ríu rít

Sầu vu vơ từng phiến dấu gót chân

Ngọn cỏ non e dè môi mật ngọt

Nghe chiều về chầm chậm đến, phân vân

 

Bỗng trời mưa hình như đang gợi nhớ

Mù lê thê buồn mấy nhánh sông đời

Tóc ai bay xõa trăm miền ngóng đợi

Qua chuyến đò soi bóng nước mù khơi.

 

Em còn giữ màu áo vàng tôn nữ

Lụa trinh nguyên áo mỏng khép hồn thơ

Hồng chút nhớ phảng phất chiều sương khói

Như nụ cười vỡ vụn nét ngu ngơ

 

Dáng em nhẹ buổi sáng trường vôi tím

Bài học vui như một chút ân cần

Tà áo bay quấn bàn chân quyến luyến

Như gió trời hôn nhẹ những bàn chân

 

Có tiếng hát vọng đáy hồn miên viễn

Trên môi cười trong giấc nhớ khôn nguôi

Mùa xuân đến xin cành hoa quỳnh nở

Trong nhịp đàn thấp thoáng bóng một người.

 

Tự gẫm thân phận mình, có vẻ như loài sâu mọn. Ðây không đơn giản như những lời than thở mà kỳ thực là một tra vấn sâu xa ý nghĩa cuộc đời và về sự tồn hữu của mình. Tra vấn ấy làm cho con sâu mọn có thể tồn tại và có thể vươn lên được.

 

Chỗ Ẩn Của Loài Sâu

Chiều bước khẽ trên ngõ về của gió

Thập tự buồn tay phất phới hạt mưa

Ðầy lá úa nẻo vô cùng đã lỡ

Môi đằm đằm sương khói chốn rừng xưa

 

Ở một chỗ ai cũng hèn như cỏ

Thân sâu đo đếm mãi lối chông gai

Lửa trời nung óc người loang dấu đỏ

Dốc lầy thêm gót mỏi đỡ thân gầy

 

Giông bão đập nhát roi đời quạnh quẽ

Môi tả tơi bầm tím một hồn sầu

Cây ngả nghiêng vắng bặt loài chim sẻ

Mắt ngại ngùng nhìn đêm tối về mau

 

Ở một chỗ ai cũng buồn như lá

Dẫm dòn tan tiếng vỡ bóng trời xa

Lán tranh thấp náu nương hình tượng lạ

Ta về đâu mây xuống giữa đời qua.

 

Ðôi khi say tràn như một gã bất đắc chí. Lời thơ ngã nghiêng theo hồn sầu. Lưỡi gươm không vung được thì vung cả túi thơ, ném vào những chiếc mặt nạ trơ lì. Lạc lõng giữa chốn phù hoa. Sầu dâng ngút ngàn mà không rơi lấy một giọt lệ. Thơ anh là như thế. Ðau niềm đau thật dữ tợn, mà khô khốc làm sao ấy. Chỉ thấy lửa sầu bốc, miệng đắng, môi khô, môi lạnh, hiếm niềm vui và không nụ cười, chứ không thấy khóc. Gã thơ nầy, tuy say, tuy sầu, tuy lạc lõng, ngơ ngác, mà hạo khí vẫn ngất trời.

 

Bài Thơ Cuối Năm

Năm hết một mình ngất ngưởng say

Chiều sương hơi núi lạnh môi đời

Chân chồn bước lạc vào hoang lộ

Cửa đóng mộng đời trai thoáng bay

 

Ta đếm đời ta hiếm nét vui

Chiều thiêu nắng lửa sáng sương đầy

Quanh ta đá tảng sầu vương nặng

Phố cũ tìm quên bóng áo ai

 

Ta vẫn bậm môi tiếng thở thầm

Bạn bè ôi đầy đọa chung thân

Xó rừng hiu hắt đời bóng lặn

Xa thẳm cỏ sầu lối phân vân

 

Ta muốn ngâm thơ như tráng sĩ

Vung gươm miệng hát đời biên cương

Thế nhân đầy dẫy phường mắt trắng

Phù thế thân tàn giấc mộng hoang

 

Hắt chén về nam chờ đêm hết

Ngày đang hửng nắng xuống phương nào

Ta thân đất trích sầu chắn lối

Quê nhà ai đợi dưới hàng cau?

 

Ta nốc hơi men đầy miệng đắng

Lửa sầu bốc ngọn ngả nghiêng đời

Ðêm ba mươi tết sầu chắn lối

Tìm thử quê nhà lửa biếc soi

 

Mộng vẫn còn lưng trong cốc nhớ

Men bốc hoang sơ một cõi người

Mới hay ngơ ngác chiều phố chợ

Mỏi mắt không ra một nụ cười.

 

Tìm không ra nổi nụ cười của người khác, hay là chính mình không cười nổi? Có lẽ cả hai. Có chăng là nụ cười gượng, nụ cười tái tê, không còn gì để nói. 

 

Riêng Một Chút Tình Cờ

Thì thôi còn lại nụ cười

Cây khô ngọn vẩy cành vời mộng nhau

Xa người tưởng đã ngàn sau

Sao ngơ ngác vẫn nỗi sầu chưa phai

Xứ người lạnh bủa đôi vai

Nhìn nhau mặt lạ thở dài bỗng nghe

 

Thì thôi đã lỡ ngõ về

Áo trưa hè trắng hàng me thuở nào

Gió cuồng vút khoảng trời cao

Yêu người lộng cánh chim chao chập chùng

Một khuôn đá tảng lạnh lùng

Dấu muôn lượng sóng bão bùng vết đau

 

Thì thôi chẳng đủ trầu cau

Người mang kỷ niệm dãi dầu tuổi vui

Tiếng đàn rớt xuống ngậm ngùi

Khoé nhăn mắt đỏ dập vùi cõi sâu

Bởi sông ai gẫy nhịp cầu

Ba năm thoảng mặt nước cau ngỡ ngàng

 

Thì thôi, thư cũ ố vàng

Phận riêng con nước bàng hoàng mùa trăng

Ðủ rồi, giọng nói giá băng

Sao run tay những hằng hằng nhịp tim

Chào ông, vẳng cõi lặng im

Mũi dao đỏ ngọn máu chìm nhớ ai

Chào ông, phải tiếng gió lay

Hay muôn kỷ vật đong đầy, náu quanh

Lạ rồi mượt sợi tóc xanh

Chào bà, thoảng một âm thanh, cũng đành.

 

 

                        

 

 

 

 

Trở về mục Đọc Thơ