Linh Vũ

 

 

 

 

Gió Ngang Sợi Tóc

Có cánh buồm đi tìm gió

Gió lạnh lên trời bỏ ngõ biển khơi

Tôi đã âm thầm ngồi nhớ

Dĩ vãng trôi dài lầm lỡ trên tay

Tim tôi buồn cong nhỏ lại

Dưới nắng chiều vàng em ngại đi qua

Kỷ niệm nào để xót xa

Như con chuồn chuồn trước nhà thăm hỏi

Run run lời tình sương khói

Anh quay về hối hả gói hồn đau

Căn gác trọ cột nỗi sầu

Con tim vết nứt đào sâu đêm dài

Sợi tóc nào rụng trên vai

Nhắc tôi chôn hết ngày mai cho người

 

Có Lần Hạnh Phúc Trở Về

Có một lần bỏ cao nguyên đi mãi

Lòng chợt buồn nhớ lại mái trường xưa

Thấy trên tay đã nhầu trang sách cũ

Tưởng thư tình đọc vội dưới trời mưa

Chuyện ngày xưa em làm con chim nhỏ

Đứng ngập ngừng sân nắng hát ngu ngơ

Tưởng môi em như gọi lời hạnh phúc

Bỏ cuộc đời mực tím tuổi làm thơ

Em bé bỏng quên nắng vàng trên tóc

Mang cuộc đời ngó xuống cõi phù vân

Bởi vì em mang buồn qua ngọn cỏ

Nên sân trường ướt mắt khóc dòng sông

Từ núi rừng như có lời đau đớn

Biển xa về lạc giọng nỗi cô đơn

Thì nơi em cõi nào mình ở lại

Xin nắng về qua ngõ hẹp tương lai

Có một lần gọi nhau nghe ái ngại

Chợt thấy em về tình xưa nhỏ dại

Xin chút thật thà hạnh phúc có nhau

Xin gọi tiếng cười bao dung ngày cũ

Xóa vết trời buồn tháng bảy mưa ngâu

 

Chạm Thấy Em

Nếu chỉ một mình anh trên biển vắng

Chỉ có trời và sóng nước mênh mông

Anh sẽ chọn một vì sao sáng nhất

Để nói rằng sao đó chính là em

Nếu đêm nào đất trời lên bão tố

Anh một mình lang thang xuống phố

Tìm một quán nhỏ uống tách cà phê

Và nói rằng quán nhỏ chính là em

Nếu hôm nào đông về mang gió lạnh

Tuyết phủ đầy quanh lối nhỏ chung cư

Anh sẽ chọn một ngày dài để ngủ

Vì biết rằng trong mộng đã có em

Nếu giòng đời có ngày nghe cay đắng

Chuyện tình buồn dang dở phải chia tay

Anh sẽ khóc như dòng sông nước mắt

Để hiểu rằng lệ đó chính là em

Nếu một ngày đời anh thành thiên cổ

Thân xác này vùi sâu trong đáy mộ

Anh sẽ âm thầm nằm nghe em thở

Để biết rằng đất đó chính là em

Em là cả cuộc đời anh đang có

Là thịt xương là máu chảy trong tim

Là đam mê là cuồng nhiệt im lìm

Là thần tượng cả đời anh tìm kiếm

Em là không gian đất trời vũ trụ

Chỉ vươn tay anh đã chạm thấy em

 

Mặt Trời Cô Đơn

Đứng trên phiến đá mòn

Mặt trời lặn

Một ngày rớt dưới mắt đen

Chỉ có tôi và biển. Bóng tối và thinh lặng

Viên đá chia nửa buồn phiền / hạnh phúc

Của trăm năm thế gian vô tình bỏ lại

Đứng trên phiến đá

Tay rờ mặt vũ trụ nhẵn lì. - Buồn nôn.

Con chim đêm không chỗ trở về

Gọi lời không gian mỏi mệt

Đè nặng hai bàn chân thành dấu ấn

Nhân chứng tình yêu. Đôi tình nhân hôn nhau trơ trẽn

Bỏ quên giọt nước mắt nóng.

Khô trên mặt lì phiến đá

Thêm một lớp bụi ngậm ngùi

Tội tình cho mặt trời ngày mai chuyên chở

Biển và Tôi. Nghiền nhai bóng tối

Nuốt mảnh vỡ từng khúc cuối của linh hồn

Tôi nói lời gì với đá ?!

Chỗ tình yêu đang ngoi ngóp dưới bàn chân

Chỗ chia tay đã mài lì mặt đá

Như hạt bụi ngày hôm qua

Bám áo mặt trời

Biển hôn bờ cát. Đá đứng một mình

Tôi hôn đêm tối

Mặt trời cô đơn.

 

Phố Chiều Cuối Năm

Mặt trời nào đi qua

Phố chiều loang vết nắng

Con đường dài trước mặt

Như có bóng tình nhân

Băn khoăn cành lá rụng

Tiếng guốc gõ mơ hồ

Xoáy ngang vùng biển nhớ

Ta biết mình đang mơ

Đi về con đường cũ

Vàng nắng một mùa thu

Tìm em bên quán nhỏ

Hoang phế phủ sương mù

Chiều nay ai qua phố

Mang xác lá vàng khô

Phủ lên hồn băng giá

Đốt lửa ấm tình ta

Cuộc đời qua quá vội

Lòng ta như trăn trối

Trên từng sợi tóc đời

Ngày mai ai còn đợi

Thời gian vừa mới chết

Tháng ngày héo trên tay

Chiều cuối năm nghe lạnh

Nước mắt buồn chảy quanh

Em phương trời xa xăm

Nhớ em chiều vương nắng

Phố dài thêm bước chân

Anh dài thêm xa vắng

 

 

 

 

 

 


 

 

Trở về mục Đọc Thơ