Do tính cách đọc thơ hoàn toàn chủ quan như đă nói ở trên, xin bạn đừng xem đây như một thiên khảo cứu hay một bộ sưu tập về thi ca Việt-nam. Tôi đọc bằng cảm xúc, không đọc bằng kiến thức. Nếu những lời bàn nào đó của tôi đối với một bài thơ mà không đúng ư tác giả th́ chẳng có nghĩa rằng tôi hiểu sai đâu, mà chỉ v́ tôi đọc thơ tác giả đó bằng cái hồn, cái giọng, cái cảm xúc của tôi đấy thôi. Xin đừng càm ràm, phiền trách. (Vả chăng, này các thi nhân, các bạn có thể nào chỉ tôi làm thơ cách sao mà không bị người khác hiểu sai ư không?) (trích LỜI THƯA của Vĩnh Hảo viết cho các trang "Đọc thơ")

 

 

 

Lida

 

 

Lida làm thơ nhiều lắm. Cô làm thơ rất dễ, rất nhanh; vui thích trong việc xướng-họa thơ với nhiều thi hữu khác trên các thi đàn, diễn đàn. T́m đọc thơ cô chẳng khác nào vào một khu rừng. Khu rừng ấy, hoa thơm cỏ lạ cũng nhiều mà gai góc, b́m sắn cũng không phải là không có. Có thể là do việc thù tạc ứng đối thường xuyên mà một số bài thơ đă đánh mất tính cách độc lập, g̣ ép trong vần điệu ngôn từ hoặc nhập nhằng trong ư tứ. Nhưng những bài thơ nguyên thủy (không mang tính chất xướng họa) của Lida th́ nêu bật được cung cách tài hoa của một gịng thơ trữ t́nh, tha thiết, và đôi khi rất lăng mạn. 

Thơ Lida mang âm điệu nhẹ nhàng, trôi lướt như nhạc, không khúc mắc. Ư thơ xoay quanh những tâm t́nh chung-bạc với lời lẽ tự nhiên, không kiểu cách. Những bài thơ đau khóc về mối t́nh đầu hoặc mối t́nh khó quên nào đó th́ mang âm hưởng của một T.T.Kh., nhưng nơi Lida th́ thơ mộng đẹp đẽ hơn, v́ đối với t́nh xưa, cô không đem lời oán hận trách cứ, mà luôn trân trọng như kỷ niệm đẹp trong đời--dù hoàn cảnh trái ngang thế nào. 

Một khối t́nh, một khối sầu, mang theo suốt cuộc viễn tŕnh của Thơ.

 

 

Tuyết trắng
Hôm nay tuyết trắng rơi nhiều quá
Trắng cả đất trời trắng bao la
Ngơ vắng nhà em càng thêm vắng
Chỉ c̣n in dấu vết nai qua

Tuyết vẫn c̣n rơi tuyết trắng rơi
Một màu trắng xóa phủ khung trời
Đường farm vắng vẻ buồn hoang vắng
Càng nghe ḷng đắng nỗi thương vơi

Cơn gió chiều nay quá lạnh lùng
Thổi ngàn hoa tuyết trắng mênh mông
Đêm nay phố xá chắc buồn lắm
Đâu biết có người đang nhớ mong

Chiều đă dần tàn đêm đến mau
Không gian trắng xóa chỉ một màu
Xa xa lấp lánh trong mờ ảo
Ánh đèn loé sáng rồi tắt mau ...

 

 

Mai anh đi
Mai anh đi khung trời giăng mây tím
Sỏi đá buồn ngơ ngẩn bước chân đơn
Ḷng thênh thang nghe ngày tháng dỗi hờn
Sầu xa vắng nghẹn ḷng ngày chia cách

Mai anh đi em sẽ không oán trách
Chỉ âm thầm trong ngơ vắng đơn côi
Hỏi gió mây em gởi gấm t́nh đời
T́nh muôn hướng đă xa rời ánh mắt

Mai anh đi ḷng sầu em héo hắt
Màn đêm về buông rũ cả không gian
Ánh sao đêm đă xa khuất ngút ngàn
Mây đen phủ bao trùm trên vạn vật

Mai anh đi từng đêm dài thao thức
Em hỏi ḷng thương nhớ gởi về đâu
Hay tận cùng chỉ là một nỗi đau
Khi vỡ nát một t́nh yêu chớm nở

Mai anh đi cuộc t́nh ta cách trở
Cung đàn buồn găy phím một đường tơ
Đêm dỗi hờn cho ngày quá bơ vơ
T́nh xa cách bởi ḷng không luyến nhớ.

 

 

Lối Mộng

Lối mộng đó em gởi vào phím nhạc
Ru hồn anh trong ngày tháng mộng mơ
Anh yêu ơi xin chớ có hững hờ
Để ngày tháng lắng buồn trong nỗi nhớ

Từng nốt tơ chính là từng hơi thở
Em đem vào nỗi nhớ quyện theo hương
Mang cho anh một khúc nhạc nghê thường
Tṛn nhung nhớ những dêm dài mộng mị

Tiếng đàn tranh mang lời em thủ thỉ
Theo gió chiều vương vấn bước chân anh
Để trong mơ anh không thấy độc hành
V́ đă có em bên anh chung bước

Khúc nhạc mơ đưa hồn ta lă lướt
Trong men say t́nh ái của đôi tim
Anh d́u em cho thế giới đắm ch́m
Màu ân ái trong t́nh ru điệu nhớ.


Ngậm ngùi
Ngày xưa vui bước bên nhau
Em đâu có biết rằng sau ḿnh sầu
V́ đời lắm cuộc bể dâu
Nên t́nh đâu có dễ đâu vẹn toàn

Tháng năm khắc dạ mỏi ṃn
Con tim héo úa đâu c̣n mộng mơ
Nên em đâu đợi đâu chờ
Ngày xuân sao vội hững hờ đó anh

Tương lai cuộc sống mong manh
Làm sao em dám chân thành trao ai
Đau thương phong kín h́nh hài
C̣n đâu diễm lệ trang đài ngày xưa

Cuộc đời sớm nắng chiều mưa
Em đây buồn lắm t́nh xưa mất rồi
Dư hương chỉ phút ngậm ngùi
T́nh em trao đó một đời vỡ tan

Yêu chi cho mộng trái ngang
Nhớ chi để măi hai hàng lệ rơi
T́nh yêu vụt cánh bay rồi
C̣n chăng kỷ niệm ngậm ngùi trong ta...

 

 

 


 

 

Trở về mục Đọc Thơ