Hoàng Ngọc Ẩn

 

 

 

 

Tình sầu

tiếng hát khơi dòng thương nhớ xưa

mênh mang trời đất mới giao mùa

ở đây ta vẫn sầu cô quạnh

vẫn nhớ thương về năm tháng xưa

 

vẫn xót xa đau ngày hạ cũ

lỡ làng cho một kiếp phù sinh

người đi từ thuở vô tình ấy

để lại lòng ta xót một mình

 

nếu đã xem nhau là quán trọ

vị đời hãy cạn những chiều say

gió mưa trả lại đời mưa gió

một thoáng dâng sầu trong mắt ai.

 

men chẳng ấm lòng khi cách biệt

giang hồ rượu uống mãi không say

môi vẫn tìm môi chừng đã nhạt

hương thừa nghe một thoáng men cay.

 

thôi giã từ nhau như bóng mây

và trôi theo ngày tháng lưu đày

đất khách mấy mùa trăng ngóng đợi

quê nhà từng cánh nhạn tung bay.

 

rừng xưa khắc khoải từng cơn gió

phố cũ mong chờ cuộc đổi thay

chim Hồng vút cánh trời thăm thẳm

gió vẫn vô tình, mây vẫn bay.

 

người đi từ thuở vô tình ấy

để lại lòng ta xót một mình

để lại lòng ta buồn biết mấy

lỡ làng cho một kiếp phù sinh.

 

tiếng hát khơi nồng chăn gối xưa

mênh mang trời đất mới giao mùa

cố nhân có xót niềm cô quạnh

có nhớ thương về năm tháng xưa...?

 

 

Cho một thành phố mất tên

em Sài-gòn đẹp nhất về đêm

tiếng hoa rơi, nhạc lắng, mây chìm

nét môi duyên nụ cười huyền hoặc

phút chốc trần gian vội lãng quên.

 

ta thương em tàn hơi thở cuối

ta nhớ em trọn kiếp lưu đày

ngày xa thành phố xanh xao nhớ

ta giã từ nhau tựa bóng mây

 

những con đường cũ còn im bóng

tà áo ai còn theo gió bay

tiếng guốc gõ đều trên phố vắng

hay tàn trong ngõ hẹp chiều nay?

 

ta nhớ từng cơn mưa bụi nhỏ

ta chờ nhau cuối phố; mưa sa

từng cơn gió lạnh giao mùa đến

một sớm thu về em xót xa

 

đời đã vô tình không tiếc thương

ngõ xưa đã hút lối thiên đường

còn đây hơi thở xanh xao mộng

em mất tên rồi, ta vấn vương...

 

 

 

 

 

Trở về mục Đọc Thơ