Do tính cách đọc thơ hoàn toàn chủ quan như đă nói ở trên, xin bạn đừng xem đây như một thiên khảo cứu hay một bộ sưu tập về thi ca Việt-nam. Tôi đọc bằng cảm xúc, không đọc bằng kiến thức. Nếu những lời bàn nào đó của tôi đối với một bài thơ mà không đúng ư tác giả th́ chẳng có nghĩa rằng tôi hiểu sai đâu, mà chỉ v́ tôi đọc thơ tác giả đó bằng cái hồn, cái giọng, cái cảm xúc của tôi đấy thôi. Xin đừng càm ràm, phiền trách. (Vả chăng, này các thi nhân, các bạn có thể nào chỉ tôi làm thơ cách sao mà không bị người khác hiểu sai ư không?) (trích LỜI THƯA của Vĩnh Hảo viết cho các trang "Đọc thơ")

 

 

 

Bùi Ngọc Tuấn

 

 

 

 

Thơ ông, nghe như những bi khúc. Đôi lúc chạnh ḷng, buồn man man. Đôi lúc thảm sầu, tê tái. Lời thơ nhẹ mà nỗi sầu lại nặng tŕ xuống khiến cho ḷng rưng rức, khôn nguôi.

Thơ ông là cả một cung đàn sầu.

Đây là một vài bài tiêu biểu trong "Rừng Trăng Sương Khói".

 

 

Đêm trăng mù sương nghe đàn buồn trên sông Hương

trăng soi hàng cau nghiêng nghiêng buồn

buồn xuôi -- buồn xuôi trên sông Hương

ai rung tơ sầu trên cung đàn

lời trầm bay qua vương hơi sương

 

sông trôi mơ màng -- sông trôi thầm

sông giăng mù sương - đêm xa xăm

ai ngân cung sầu trên giây đàn

ai sao gieo chi lời trăm năm

 

sông trăng mù sương ru sầu về

đàn ngân cung trầm rung sương khuya

ai trôi tâm t́nh xuôi sông dài

lời như mơ hồ sao buồn chi

 

đàn lơi không buông cung tơ sầu

đêm nḥa sương khuya - tan trong nhau

sông xuôi về xa - phương sa mù

trăng mờ tàn phai thôi c̣n đâu.

 

Rừng trăng sương khói

thời trẻ tuổi tôi sống ở ven rừng triền núi

phố nhỏ buồn tênh chiều xuống mịt mù sương

đường ngă ba ch́m sâu trong mây khói

quán một bàn vắng lặng sầu thương

 

thành phố nhỏ nhịp đời qua lặng lẽ

suối đôi gịng đổi nhịp không người hay

mùa hoa đào hồng lên mầu núi biếc

không ai hoài chi chuyện của cỏ cây

 

trăng có buổi trầm ḿnh trong sương bạc

gió có đêm quằn quại giữa than van

chiều có khi bàng hoàng sườn non vắng

mây lạc hồn ngơ ngẩn quên nhân gian

 

rừng u uẩn chôn sâu ḷng thảm thiết

trăng nhạt nḥa ảo năo nỗi thê lương

sương mù mịt xóa nḥa đường hai ngả

khói mơ hồ che giấu những đau thương

 

tôi như kẻ mộng du ngoài trời đất

đến ven rừng triền núi hóa cỏ cây

ngày nối tháng giữa mịt mù sương khói

thả buông đời tan biến với mây bay

 

Tử sinh một cuộc t́nh cờ

tử sinh một cuộc t́nh cờ

gặp em chi để bây giờ cuồng điên

lăng du trong cơi ưu phiền

hai bên nhật nguyệt một niềm nhớ thương

ḷng em kín cổng cao tường

ḷng anh giông băo vẫn thường vào ra

trầm luân trong cơi xót xa

mơ là mộng tưởng tỉnh là chiêm bao

t́m em qua ngọn sông đào

về ngang biển bắc hỏi sao từ trời

tử sinh một cuộc rong chơi

gặp em chi để đứng ngồi ngẩn ngơ

tử sinh một cuộc t́nh cờ

gặp em chi để bây giờ cuồng điên.

 

Đầu mùa xuân một ḿnh rong chơi

thấy chiều tàn, chợt nhớ thời cũ

chiều ngồi lặng trên đồi

trông mây bay viễn xứ

trời đất đang vào xuân

lá hoa tưng bừng nở

 

đời qua như mây bay

hoa rơi hồng lối nhỏ

khơi vọng sắc năm xưa

thảng thốt ḷng thương nhớ

 

trầm vang lời cổ thi

chiều như thơ Yên Đổ

đàn ngỗng nào về qua

hoa vàng bên giậu cũ

 

trông vời phương trời xa

chiều tan cùng bóng tối

khói sóng mờ trên hồ

đường về mù mịt lối

 

nghêu ngao khúc sầu ca

bóng dài nghiêng hè phố

lời hát thủa nào xưa

thoáng về trong tiếng gió

 

dừng chân góc đường này

nh́n trời nḥa sương bay

vầng sao xưa mù khuất

bàng hoàng ḷng như say.

 

 

 

 

 

Trở về mục Đọc Thơ